Một hôm, trên một bến cảng nhỏ, có một người đàn ông đang chờ đón khách. Ông ta trông cũ, mặc áo thun bạc, đeo một cái hộp đen, rồi đặt xuống bờ. Hộp đen đó, có thể chứa đựng những thứ gì đó, nhưng không ai biết chính xác.

Khi có khách đến, ông ta sẽ mở hộp đen ra, và một con cá đuôi màu vàng rực rỡ bay ra khỏi hộp, trôi lưu trong sông. Ông ta nói: “Này, con cá, bay đi, tìm cho mình một người mua.” Con cá đuôi bay ra khỏi bến cảng, trôi lưu trong sông, rồi bay trở lại. Ông ta cầm ra con cá đuôi, đưa cho khách xem: “Này, con cá, đây là người mua rồi.”

Khách mua chọn một con cá đuôi màu xanh, trả tiền cho ông ta, rồi cầm con cá đuôi bay ra khỏi bến cảng. Ông ta vẫn chờ đón khách tiếp theo, mở hộp đen ra, và một con cá đuôi khác bay ra khỏi hộp. Ông ta nói: “Này, con cá, bay đi, tìm cho mình một người mua.”

Tiểu thuyết về việc bán cá đuôi chơi  第1张

Vào buổi chiều, có một cô gái đến bến cảng. Cô ấy chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy chọn một con cá đuôi màu vàng, trả tiền cho ông ta, rồi cầm con cá đuôi bay ra khỏi bến cảng. Ông ta vẫn chờ đón khách tiếp theo, mở hộp đen ra, và một con cá đuôi khác bay ra khỏi hộp. Ông ta nói: “Này, con cá, bay đi, tìm cho mình một người mua.”

Khi cô gái về đến nhà, cô ấy mở cửa sổ ra, và thấy con cá đuôi màu vàng rực rỡ đang trôi lưu trong sông. Cô ấy ngạc nhiên: “Con cá này… nó làm gì ở đây?” Rồi cô ấy nhìn thấy con cá đuôi màu xanh khác đang trôi lưu trong sông. Cô ấy nói: “Ồ, con cá này cũng ở đây.”

Cô gái cầm ra con cá đuôi màu vàng, đưa cho mẹ xem. Mẹ cô ấy hỏi: “Này, con gái, này con cá đuôi màu vàng là gì?” Cô ấy nói: “Mẹ ơi, tôi không biết. Tôi chỉ biết tôi đã mua nó.” Mẹ cô ấy nói: “Con gái ơi, có lẽ đó là một thứ quý giá mà không ai biết chính xác nó là gì. Tốt nhất là không để nó đi mất.”

Cô gái cầm ra con cá đuôi màu vàng, và cố gắng tìm hiểu về nó. Cô ấy đi đến các cửa hàng bán cá, nhưng không ai biết gì về con cá đuôi màu vàng. Cô ấy trở về nhà, và nhìn thấy con cá đuôi vẫn đang trôi lưu trong sông. Cô ấy nghĩ: “Con cá này… nó có thể là một thứ quý giá.”

Cuối cùng, cô gái quyết định để con cá đuôi tự trôi lưu trong sông. Rồi cô ấy đi đến bến cảng, và nói với ông ta: “Này, ông ta, tôi không biết gì về con cá đuôi màu vàng. Tôi chỉ biết tôi đã mua nó. Tốt nhất là tôi để nó tự trôi lưu trong sông.” Ông ta chỉ nhìn cô gái một眼, rồi nói: “Con gái ơi, bạn đã làm điều tốt nhất.”

Cô gái trở về nhà, và nhìn thấy con cá đuôi màu vàng vẫn đang trôi lưu trong sông. Cô ấy nghĩ: “Con cá này… nó có thể là một thứ quý giá.” Rồi cô ấy bật cửa sổ ra, và nhìn thấy con cá đuôi màu